Lảo Thẩn 03/2025

Chuyến đi trekking đầu tiên của mình. Chuyện ở Y Tý nhưng chẳng "i dì".

TRẢI NGHIỆM

3/31/20256 min read

cổng trường lao chải xã Trịnh Trường, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai
cổng trường lao chải xã Trịnh Trường, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai

Một trải nghiệm có thể liệt vào danh sách đáng nhớ theo một sách rất riêng. Có một vài cảm xúc, một vài suy nghĩ...

Đầu tiên, nói về lý do về chuyến đi lần này, mình được người anh team cũ rủ đi cùng. Trước đó bọn mình cũng đã leo Cao Xiêm và Hàm Lợn nhưng chuyển sang trekking trên một ngọn núi cao gần 3000m là một sự rất khác nên Lảo Thẩn cũng là một sự lựa chọn an toàn.

Khi nghe về Lảo Thẩn thì mình cũng khá tự tin là sẽ chinh phục được vì nghe mọi người bảo là khá dễ; nhưng đây cũng là lần đầu tiên đi trekking nên mình luôn dặn bản thân không được phép chủ quan, phải chuẩn bị kỹ càng. Nào là quần áo giữ nhiệt, đồ vệ sinh, sạc, đồ ăn,... không thiếu một thứ gì, mình đọc đi đọc lại danh sách những đồ vật cần lưu ý. May mắn là mình cũng đã có giày hiking từ trước nên cũng không phát sinh thêm chi phí nhiều cho phần này. Đầu tuần trước khi đi, anh leader có nhắn hỏi có ai mua bó gối hỗ trợ leo không mình chẳng hề quan tâm mấy vì khá tự tin ấy thế mà lại phải quay xe vào phút chót do thứ 5 đi đánh cầu lông sung quá làm đầu gối trái của mình bị "lủng lẳng" :)).

Tiếp đến, mình kỳ vọng gì khi quyết định tham gia? Lý do lớn nhất có lẽ là muốn đẩy bản thân đến giới hạn nhưng vẫn đảm bảo an toàn: tham gia trekking nhảy vọt từ quãng 1400m lên 2860m là một thử thách tâm lý lớn, nhưng lại vẫn đảm bảo tính khả thi ở chỗ Lảo Thẩn được xem cung khá dễ để leo cộng với sự tham gia của porter đi kèm. Bên cạnh đó mình cũng muốn vừa đi vừa quan sát, suy nghĩ, chiêm nghiệm xem học hỏi được gì hay không. Đó là 2 mục đích lớn nhất của mình khi tham gia lần này, ấy thế mà mình lại nhận được nhiều hơn thế.

Lớn nhất có lẽ là sự biết ơn, biết ơn vì đã có một chuyến trải nghiệm an toàn và thú vị, là tổng hợp của rất nhiều sự biết ơn nhỏ ở trong đó. Đầu tiên, xin cảm ơn bác tài xế đã giúp hành trình di chuyển được an toàn dù trời cả hôm đi lẫn về rất xấu, sương mù dày đặc (hình trên), mình ngồi trong xe mà không thể nhìn lên đằng trước có gì, thứ thời tiết có thể gọi là "tra tấn tinh thần" người lái xe, huống chi sau tay lái là hơn 20 sinh mạng; mình có thể cảm nhận được sự căng thẳng xen lẫn sự lo âu trên gương mặt ấy. Trong tình huống khó khăn như thế xuất hiện tiếp một nhân vật khiến mình rất ngưỡng mộ và biết ơn, anh leader của đoàn, anh Huy. Trong suốt quãng đường từ Hà Nội lên thành phố Lào Cai, tất cả những gì mình thấy về anh là một người trông hiền, dáng người khoẻ khoắn, cười rất giống sếp mình :)). Ấy thế mà khi chiếc xe khách đang lạc hướng trong màn sương mình đang hoang mang không biết mọi thứ tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào, mọi viễn cảnh đều là tồi tệ, anh bước xuống xe, chạy trước dẫn đường cho xe. Lúc đấy mình mới biết anh là dân chạy trail chính hiệu, khi ấy mình đã nghĩ và đã nói với cả anh bạn mình rằng: "Nếu không phải anh Huy thì không biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào". Sự thiện cảm ban đầu đã được cộng hưởng thêm bởi sự ngưỡng mộ, nể phục và có phần quý mến. Mình cũng đã có thêm một mục tiêu để nhìn về, một động lực để rèn luyện sức khoẻ. Cảm ơn anh. Tiếp đến xin cảm ơn chị Thuý đã cho mình ăn lương khô và mở đầu câu chuyện, cũng là người bạn mới đầu tiên trong cuộc hành trình. Cùng với đó xin cảm ơn anh Đức đã giúp mình có được trải nghiệm này, người khoẻ nhất đoàn nghiệp dư cùng với chị Thuý luôn dẫn đầu đoàn, như 2 cột mốc di động giúp mình luôn có động lực leo tiếp trong suốt hành trình dù hết sức, từng chút từng chút một và cuối cùng là đỉnh núi Lảo Thẩn. Tiếp theo xin cảm ơn chị Hà và những thành viên trong đoàn đã giúp cuộc hành trình trở nên thú vị hơn bằng những câu chuyện. Cảm ơn đội ngũ porter, anh A Chu, anh A Khứ  đã giúp đoàn có một chuyến đi an toàn, luôn chu đáo chuẩn bị chỗ ăn chỗ ngủ cho đoàn. Cuối cùng, xin cảm ơn thầy cô và các em điểm trường Lao Chải đã chờ đoàn vào ngày nghỉ, tuy không được gặp do sương mù, xe không lên kịp giờ nhưng cũng rất biết ơn mọi người đã chờ; mong thầy cô và các em luôn mạnh khoẻ, công tác và học tập tốt. À quên, xin cảm ơn bản thân vì đã chuẩn bị tốt, hoàn thành tốt. Hơi sến! Xin thông cảm...

Xin chuyển qua tiết mục vui. Vui vì đã hoàn thành trọn vẹn mà không xảy ra bất kỳ sự cố đáng tiếc nào. Dù có những khó khăn như sương mù, dày đặc, gió lớn, không săn được mây, không săn được mặt trời nhưng mình coi đó là một phần của trải nghiệm. Sau tất cả, nhìn lại thấy vui vì những điều đó đã xảy ra như thế, làm nên một kỷ niệm đáng nhớ. Vui vì đã có thêm trải nghiệm đổ dốcccccccc. Mình đã học và có được trải nghiệm đổ dốc rất vui vẻ. Một cảm giác đổ dốc tự tin, tự do, an toàn nhờ đôi giày và gậy mang lại, mình đã rất phấn khích; một cảm giác thật khó tả, vừa học được điều mới, vừa thực hiện được nó, ôi nghĩ lại mà vẫn thấy sung sướng xen lẫn tự hào. Vui vì được nói chuyện với nhiều người hơn, làm quen với người mới dù tỷ lệ gặp lại là khá thấp :v.

Tổng quan lại, vui, chill và biết ơn là những gì đọng lại trong mình. Bài học sau cùng có lẽ vẫn sẽ là sự cặm cụi, bền bỉ hướng tới mục tiêu phía trước, luôn tin tưởng vào con đường mình đã chọn và bước tiếp dựa dù khó khăn thử thách (dựa trên cơ sở của sự an toàn).